Adbox

Thứ Tư, 29 tháng 4, 2020

Phụ gia di sản - Chap 1

Thủ đô đang độ vào xuân, tháng tư xanh ngắt màu hoa cỏ. Rạng sáng, bầu trời xanh biếc, trong veo như nước, là ngày đẹp trời hiếm có trong năm.

Sáng sớm nhiệt độ hơi thấp, hơi lạnh xuyên qua lớp kính cửa xe rồi ùa vào bên trong, làm cho người đang say đến trời nghiêng đất ngả ở ghế sau rét đến mức hắt xì một cái.

“Tới rồi.” Tài xế ấn dừng công tơ mét, hóa đơn tít tít chạy ra.

Ôn Tiểu Huy mở cặp mắt nhập nhèm ra, miễn cưỡng bò lên từ ghế sau, “Tới rồi à?”

“Tới rồi.” Tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu, có vẻ hơi mất kiên nhẫn. Tài xế chạy suốt cả một buổi tối vốn đã chẳng vui vẻ gì, huống hồ gì còn phải chở một con ma men thế này.

Trong kính chiếu hậu hiện ra một gương mặt trắng trẻo đẹp trai, dù rằng mí mắt sưng lên hết cả rồi, tóc cũng rối bời, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra được ngũ quan tinh xảo. Cằm nhỏ, da mịn màng, sinh ra là con trai nhưng tướng tá như con gái.

Ôn Tiểu Huy hít một hơi thật sâu: “Bao nhiêu tiền?”

“46.”

Bàn tay đang lục ví khựng lại ngay lập tức, giọng bắt đầu cao lên: “Bao nhiêu?”

“Tự nhìn đi.”

Ôn Tiểu Huy ngáp một cái, đằng hắng cho thanh cổ họng, giọng đã tỉnh ngủ hoàn toàn: “Tôi nói nhé bác tài, ông nghĩ ông đang lừa ai vậy? Từ Tam Lý Truân(1) đến khu nhà này tôi đi còn nhiều hơn ông, nếu đường không kẹt xe thì 35 đồng là căng nhất, giá này là ông quành đường vòng nào xong mới chạy về đây chứ gì?”

Sắc mặt tài xế có hơi chột dạ: “Mới nãy đường bên kia có tai nạn giao thông, tôi đánh vòng một chút…”

“Úi chà, ông chỉ vòng một chút thôi hả? Vòng một cái tới tận Hương Sơn(2) rồi hai ta cùng ngắm mặt trời mọc luôn chứ gì. Thấy tôi uống nhiều quá tưởng tôi ngu đúng không? Tôi nói cho ông biết, tiểu gia đây ngàn chén không say, có say thì cũng mở ra thiên nhãn.” Ôn Tiểu Huy móc 35 đồng ra ném vào ghế trước, “Trả nhiêu đây thôi.”

Tài xế không chịu, lớn giọng lên: “Cậu trả nhiêu đây mà coi được hả, định cho tôi chạy chuyến này không công hay gì?”

“Ủa, không công thì sao, tối qua tôi mới uống cả bụng rượu đây nè, hay để tôi ói hết lên xe ông nha?” Ôn Tiểu Huy làm động tác nôn khan.

Tài xế chửi thầm một câu: “Thôi thôi được rồi, đi nhanh lên giùm, coi như nay tôi xui.”

Ôn Tiểu Huy trợn tròn mắt, đẩy cửa xuống xe, tài xế đóng cửa xe xong chửi: “Hôi hết cả ghế.”

Ôn Tiểu Huy nghe vậy đột ngột xoay người: “Đậu, mẹ nó ông chửi ai đấy hả…” đoạn giơ chân đá cửa xe.

Tài xế rồ ga chạy vội.

Ôn Tiểu Huy đá hụt vào không khí, tức xì khói quay người về hướng taxi vừa chạy giơ ngón giữa lên, xong hắt xì một cái thật mạnh. Cậu khịt mũi rồi lẩm bẩm: “Đồ chết bầm… Chậc, đừng nói là cảm chứ.” Cậu chạy vội về khu nhà mình, ngộ nhỡ mẫu thân đại nhân tỉnh dậy mà cậu còn chưa về nhà thì xong đời.

Lúc đến chân cầu thang thì cậu nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác đen. Thân thể cao gầy, dáng người thướt tha, giày cao gót ôm trọn gót chân thon dài nõn nà, mái tóc dài đen nhánh tuỳ ý buông xõa trên vai, trời vẫn còn chưa tỏ mà đã đeo kính râm, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, đẹp đến lặng người. Ôn Tiểu Huy trong lòng thầm đánh giá ngoại hình người này, nhưng càng nhìn càng thấy không đúng, sao mà cô ta lại trông quen mắt thế nhỉ.

“Tiểu Huy.” Người phụ nữ kia sau khi bước đến gần cậu thì tháo kính xuống, không ngoài dự đoán, đẹp nao lòng. Hàng mi buông rợp bóng, sống mũi nhỏ nhắn, cằm nhọn, chỉ là đôi mắt kia sưng húp như quả hạch đào. Người này rõ ràng là đã khóc, hơn nữa còn khóc rất dữ dội.

Tim Ôn Tiểu Huy giật thót một cái, trong phút chốc hàng loạt cảm xúc cuồn cuộn ập đến như vỡ đê, phẫn nộ, chán ghét, kinh ngạc, cậu không nghĩ rằng Tôn Ảnh sẽ chủ động tìm đến cậu: “Gì mà gọi cả họ cả tên thế, tôi với bà thân thiết đến vậy sao?”

“Tiểu Huy, tôi không rảnh để đấu võ mồm với cậu.” Tôn Ảnh cúi đầu xuống, dường như đang điều chỉnh cảm xúc.

“Bà đến chỗ này làm cái gì, có chuyện thì nói nhanh đi, bà có tin tôi chỉ cần la lên một tiếng là mẹ tôi sẽ vác chổi từ trên lầu lao xuống đập bà không.”

Tôn Ảnh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng trông yếu đuối đến đáng thương: “Nhã Nhã đi rồi.”

Ôn Tiểu Huy ngẩn ra, hơi thở ngay lập tức nghẹn lại trong lồng ngực. Nhã Nhã? Nhã Nhã không phải là tên chị cậu đó sao? Nhã Nhã đi rồi là thế nào?

“Tiểu Huy, Nhã Nhã đi rồi, chị của cậu đi rồi, là tự sát.”

“Bà…” Ôn Tiểu Huy muốn la to lên rằng bà đang nói nhảm gì vậy, nhưng âm thanh lại kẹt cứng trong cổ họng. Trong nháy mắt đó cậu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay cả thở cũng khó khăn, như thể thế giới này đảo lộn hết cả lên rồi. Cậu choáng váng đến độ đứng cũng không vững.

Cậu nhìn quanh bốn phía.

Buổi sáng hôm nay rất yên lặng, rất đỗi bình thường. Cụ ông dắt chó đi dạo, bác gái đi chợ mua đồ, gái đẹp chạy bộ trên đường, trẻ em cắp sách đi học. Từng nhánh cây ngọn cỏ xung quanh khu nhà bé nhỏ cũ kỹ mà cậu đã sống mười mấy năm nay chẳng có gì khác biệt cả, tới cả cậu cũng vẫn thế, giống như rất nhiều buổi sáng khác trong quá khứ, sau một đêm điên cuồng thì lặng lẽ quay về. Điều khác biệt duy nhất là có một người đàn bà mà cậu không nghĩ rằng mình sẽ gặp phải lại đứng đây chờ cậu, mang đến một tin tức mà cậu không thể nào tiếp thu được. Thế giới này làm sao vậy? Sao lại đột nhiên thay đổi rồi?

Chị cậu đi rồi? Làm sao có thể như thế được, lòng dạ người phụ nữ ấy còn ương ngạnh, kiên cường hơn bất kỳ ai khác, làm sao mà có thể tự sát được?

Tôn Ảnh khịt mũi, lấy ra một phong thư màu trắng từ trong túi Hermès Birkin thuộc da thằn lằn. “Đây là di thư của Nhã Nhã, em ấy bảo nhất định phải đưa tận tay cậu.”

Ôn Tiểu Huy run rẩy cả người, hất tay Tôn Ảnh ra, nói năng lộn xộn: “Bà, bà bị điên à, người phụ nữ kia chẳng còn quan hệ gì với nhà chúng tôi nữa, cô ta sống hay chết thì có liên quan gì đến tôi!” Người phụ nữ xinh đẹp chẳng hề biết xấu hổ trong ký ức của cậu đã chết rồi ư? Tự sát? Vì cớ gì? Cớ gì phải nói cho cậu biết, cậu chẳng hề muốn biết đến tin tức này một chút nào!

“Tiểu Huy, nghe tôi nói này, cậu là người thân duy nhất mà Nhã Nhã tin tưởng, em ấy chỉ dám giao hậu sự cho mỗi một mình cậu thôi. Đấy là lý do vì sao hôm nay tôi đến đây tìm cậu.”

“Hậu sự? Haha, ngoại trừ di sản thì còn lại tôi không cần, tôi không muốn nhìn thấy bà, bà cút đi, biến cho khuất mắt!” Ôn Tiểu Huy cảm thấy trái tim mình không thể chịu đựng thêm được nữa, cậu cần tìm một nơi để trốn ngay bây giờ, một nơi để cứu lấy những cảm xúc sắp hủy hoại cậu này. Cậu quay về phía hành lang, chạy đi.

Tôn Ảnh kêu lên: “Có di sản!”

Ôn Tiểu Huy vẫn không dừng chân.

“Còn có cả một đứa bé nữa!”

Ôn Tiểu Huy loạng choạng, bước trên mặt đất mà cứ như thể giẫm trên bông, không có lấy một chút sức lực.

Đứa bé sao… Cậu nghe nói, Nhã Nhã có con với người đàn ông kia, đứa con hẳn là cũng không còn bé nữa. Từ trước đến giờ cậu chưa từng gặp đứa bé kia, thậm chí còn chẳng biết nó là con trai hay con gái. Đã từ lâu lắm rồi, bọn họ cứ tự nói với nhau rằng trên đời này không tồn tại người nào tên Nhã Nhã cả, vì vậy nên chuyện liên quan đến cô, bọn họ cũng không bao giờ nhắc đến. Từ khi ba cậu qua đời, cậu cho rằng cả đời này mình cũng sẽ không liên quan gì đến Nhã Nhã nữa. Thế mà ngàn vạn lần cũng không nghĩ rằng bốn năm năm sau, tin tức đầu tiên về cô mà cậu nhận được lại là tin người đã không còn ở cõi trần thế.

Tôn Ảnh đi đến gần, nức nở nói: “Tiểu Huy, trong di thư Nhã Nhã đã nói rõ ràng, một phần di sản của em ấy để lại cho cậu và dì, chỉ hy vọng rằng cậu sẽ thay em ấy chăm sóc đứa con, cũng là cháu của cậu.”

Ôn Tiểu Huy quay mặt về phía Tôn Ảnh, hung tợn nhìn bà, mắt đỏ quạch như máu: “Cút.”

Tôn Ảnh nhét bức thư vào lòng cậu rồi lùi lại hai bước, đế giày cao gót gõ trên mặt đất hai tiếng, nghe tan nát cõi lòng. Bà che miệng lại, nước mắt tràn mi, quay người bỏ chạy.

Ôn Tiểu Huy đông cứng tại chỗ, trơ mắt nhìn bức thư đáp xuống mặt đất, như thể hai chân cậu bị dính keo không thể di chuyển vậy.

Một lúc lâu sau, cậu cảm thấy trên mặt mình lành lạnh nên vươn tay sờ. Ướt. Cậu như bị rút hết sức lực, ngồi phịch xuống mặt đất, run rẩy cầm lấy bức thư.

“Tiểu Huy, cháu sao thế?” Thím Vương ở cách vách xách giỏ đi chợ, đứng trên hành lang hỏi.

Ôn Tiểu Huy cúi đầu, buồn bã nói: “Dạ không có gì, do cháu uống nhiều quá thôi, dì đừng nói cho mẹ cháu biết.”

“Ôi trời, cái thằng nhóc này, còn trẻ đã chơi bời hại thân, tới lúc già thì có hối hận cũng không kịp…” Thím Vương lầm bầm lúc đi ngang qua người cậu.

Hai vai Ôn Tiểu Huy run rẩy, tầm mắt mơ hồ, cậu gần như là bò từ dưới đất bò lên, cầm bức thư lảo đảo bước lên trên tầng, mò về đến nhà. Cậu đã quên sạch ban đầu mình muốn mở cửa nhẹ nhàng thế nào, tuỳ tiện đóng vội cửa xong là chạy về phòng ngay, trùm chăn kín người.

Nhã Nhã đi rồi, tự sát, tự sát, tự sát…

Ôn Tiểu Huy cắn môi, không dám phát ra âm thanh, nhưng nước mắt đã thấm ướt đẫm cả một mảng lớn chăn rồi.

“Tiểu Huy?” Phùng Nguyệt Hoa đẩy cửa ra: “Thằng nhãi ranh này, mày lại đi ra ngoài lêu lổng đúng không?”

Ôn Tiểu Huy ù hết cả tai, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: không thể nói cho mẹ biết chuyện này được.

“Mày trùm chăn làm gì? Bị người khác rạch mặt à? Giày cũng không cởi ra, dấu chân dơ đầy đất, liệu hồn mà liếm sạch hết cho tao!” Phùng Nguyệt Hoa dợm bước tới kéo chăn ra.

“Mẹ.” Ôn Tiểu Huy khóc nức nở nói, “Mẹ đừng động vào con, để con ngồi đây một chút được không.”

Phùng Nguyệt Hoa ngẩn người, cau mày buông tay: “Làm sao thế? Khóc à?”

Ôn Tiểu Huy hiện giờ không muốn nói bất cứ cái gì, chỉ muốn trốn đi mà thôi. Cậu vùi cả người vào trong chăn, im lặng không đáp.

Phùng Nguyệt Hoa do dự một hồi, cuối cùng vẫn đóng cửa, lui ra.

Trong chăn truyền ra tiếng khóc nghẹn ngào.

Ôn Tiểu Huy ngủ quên từ khi nào không biết, đến lúc tỉnh lại đã là giữa trưa, trong nhà cực kỳ yên ắng. Mẹ cậu đi làm rồi, thường thì trưa không về.

Cậu ngồi dậy, trong đầu trống rỗng, ngồi ngẩn người mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại.

Cậu khịt mũi một tiếng, nước mắt cạn rồi, khóc không nổi nữa. Vứt chăn qua một bên, cậu tìm đến bức thư đã bị mình vò nhăn nhúm, run rẩy ré xách phong bì.

Bức thư chỉ có một trang, nếu là di thư thì thật sự là quá ngắn:

"Tiểu Huy, xin lỗi em, chị phải đi rồi.

Chị không biết chị có còn đủ tư cách để làm chị của em không, nhưng trong lòng chị, em vẫn là đứa em chị thương yêu nhất."

Ôn Tiểu Huy đọc xong hai dòng thư ngắn ngủi này, hốc mắt lại ầng ậc nước. Cậu lau nước mắt, đọc tiếp những dòng ở dưới:

"Lý do chị rời bỏ thế gian này, em không cần phải tìm hiểu đâu, cũng đừng đi hỏi bất kỳ kẻ nào, hứa với chị đi, nhất định nhé, tất cả là vì an toàn của em và dì thôi. Kể từ ngày chị bắt đầu đi theo người đàn ông đó, chị cũng đã dự đoán được kết cục của mình rồi, em đừng vì chị mà buồn bã khổ sở, đây là kết quả chị đáng phải nhận.

Điều trăn trở duy nhất của chị là đứa con mình, thằng bé năm nay mới có mười lăm tuổi. Nó là một đứa trẻ ưu tú, chị không yên lòng khi giao nó cho bất cứ ai. Chị cầu xin em, cho đến ngày nó trưởng thành, xin em hãy thay chị chăm sóc nó, bảo vệ nó, quan tâm nó, cho nó biết thế nào là tình thân. Trong di sản của chị có một căn nhà cùng 300 vạn tệ(3), đây là tiền chị để lại cho em và dì. Chị biết mấy thứ này hoàn toàn không là gì so với công dưỡng dục của dì và chú, vậy nên mong em hãy xem như đây là tiền thù lao cho việc chăm sóc Lạc Nghệ.

Tiểu Huy, mấy năm nay chị vẫn luôn đau khổ và áy náy, và khoảnh khắc cuối cùng này đây, chị muốn nói cho em biết rằng, vào giờ phút chú bệnh tình nguy kịch, chị cũng đang nằm trên giường bệnh, không thể nhúc nhích nổi, cũng chẳng thể nào bày ra bộ dáng chật vật trước khi chú đi được, cho nên chị đã không dám nhìn mặt chú lần cuối. Chị biết là em vẫn luôn hận chị vì chuyện này, chị không mong nhận được sự tha thứ của em, chị chỉ mong em hiểu, rằng chị áy náy và cảm kích gia đình em đến thế nào.

Cầu xin em hãy đáp ứng nguyện vọng cuối cùng của chị, chiếu cố cho con trai chị. Trên thế gian này, thằng bé ấy còn cô độc hơn cả chị.

Lạc Nhã Nhã tuyệt bút."
__________________________
Chú giải:

  1. Còn gọi là Sanlitun, một khu vực trong quận Triều Dương, thành phố Bắc Kinh.
  2. Một thắng cảnh nổi tiếng ở Bắc Kinh, cách Tam Lý Truân khoảng 44km.
  3. Hơn 10 tỷ VND.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Adbox